Sunday, April 15, 2012

ANH VÀ EM HƠN 8 NĂM NHÌN LẠI


Vậy là sắp đến ngày 22/11 là kỷ niệm 8 năm ngày cưới của chúng mình . Tối qua lúc ăn cơm , mình nói với Anh là bây giờ em có blog và những bạn bè thân thương trong nhà , em muốn lưu lại những kỷ niệm vui buồn tình cảm của vợ chồng mình và em hỏi ý Anh có chịu cho em viết lại không . Anh im lặng một chút rồi hỏi em muốn viết gì , em nói em viết hết tất cả những gì em nhớ , Anh có đồng ý thì em mới dám . Anh cười cười và nói " Uh ! em muốn thì em viết nhưng không được nói xấu về Anh nghe chưa " :D .
Thế là mình bắt đầu . Tưởng chỉ là kể lại thế thôi , ai ngờ thật sự đó là 1 việc làm rất khó khăn, mệt mỏi đầu óc và tốn rất nhiều thời gian vì phải nhớ lại những chuyện đã qua , khiến có lúc vừa viết xong một đoạn lòng mình trĩu nặng – bần thần… như vẫn còn trong khoảng thời gian đó , đầu óc căng thẳng nhức buốt . 
Chiều Anh đi làm về , mình vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi ám ảnh nên cứ buồn , cứ luẩn quẩn sát bên Anh làm Anh cũng để ý và ngạc nhiên , nói nhìn mình có vẻ mệt mỏi sao đó . Mình lắc đầu nói ko có nhưng tự biết mình đã ko dúng khi dồn dập, bắt mình phải nhớ lại một lúc quá nhiều , thế là mình cứ từ từ viết, khi nào cảm thấy khó chịu thì dừng lại thư giản … và cuối cùng sau mấy ngày mệt mỏi mình đã viết xong và xem đó như 1 nguồn động lực , nhắc nhở mình luôn vững lòng và cố gắng sống tốt hơn …
Ngày ấy, mình chỉ là đứa con gái vừa bước vào tuổi 22, vẫn đang rất ham vui với 1 công việc ổn định . Cơm nước mọi thứ đã có Mẹ lo cho nên chỉ việc đi làm và ngày nghỉ đi chơi . Trước khi gặp Anh , mình đã có 1 mối tình gần 3 năm nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại kỷ niệm buồn . Mình mệt mỏi và ko muốn nghĩ đến chuyện yêu đương , chỉ muốn đi làm và vui chơi cho thoải mái bên gia đình và bạn bè thân , không bị ràng buộc gò bó bởi 1 ai cả .
Và rồi Anh đã đến trong đời mình như 1 định mệnh mà ơn trên đã an bài . Đáng lý ra người thân ( dì ruột ) làm mai Dì kế Út cho Anh vì 2 người bằng tuổi , nhưng vì Dì đã có bạn trai , nên người thân đã chuyển hướng mình sang Anh dù biết Anh hơn mình tới 16 tuổi .
Ngày ấy, Mẹ nói với mình rằng Mẹ chỉ có mình là con gái , Mẹ muốn mình đi ra nước ngoài sống cho sung sướng tấm thân , chứ Mẹ ko mong chờ gì mình lo cho Mẹ hết . Mình lúc đó cũng đang còn ít nhiều vương mang trong lòng nỗi buồn chuyện tình cảm đã qua , nên nghĩ thôi lấy chồng đi đến một chỗ mới mà hầu hết ai cũng mơ, biết đâu được … .
Dì nói với mình Anh là 1 người đàn ông rất tốt lành , Anh biết lo cho gia đình và các em , Anh có công việc ổn định , cuối tuần nghỉ ngơi Anh ra cắt cỏ giúp nhà thờ … Nhưng có 1 điều là Anh rất mập và xấu . Mình nghe xong chỉ cười ko nói gì . Dì mang hình của mình sang cho Anh và mình nhớ mãi đó là ngày 30/6/2001 , mình và Anh đã nói chuyện với nhau lần đầu tiên . 
TÌM HIỂU
Suốt mấy tháng trời nói chuyện , ấn tượng của mình về Anh là 1 người đàn ông dù khi rời Vn năm 75 chỉ mới 11 tuổi , nhưng nói tiếng Việt khá ( nói những từ bình thường ) giọng Bắc , cách nói chuyện thật thà , tự nhiên , rất tình cảm và hiền lành . Nhưng thích nhất là nghe Anh cười , giọng cười rất sảng khoái , tự tin và giòn tan…
Nhận được tấm hình đầu tiên Anh gửi , Anh ăn mặc rất giản dị với áo sơ mi trắng và quần tây nhưng mình đã hơi tiếc cho Anh đó là Anh thật sự rất mập và vì bị mập quá nên nó làm Anh hơi xấu .
Truyện trò với nhau được 6 tháng thì tình cảm đã dần hình thành , 2 đứa nói chuyện rất tự nhiên và mình thấy Anh rất thương mình , còn mình cũng cảm thấy thương thương Anh . Anh xin về làm lễ đính hôn và hẹn đầu tháng 3/2002 , đó cũng là lần đầu tiên Anh trở về VN .
THẤT VỌNG
Khi đón được Anh ở sân bay , mình thật sự quá thất vọng với hình dáng bên ngoài của Anh , Anh mập đến nỗi có thể nói là người mập nhất sân bay ( cao 1m60 mà nặng tới 100 kg ) , nhưng bù lại đi đứng rất nhanh nhẹn và khỏe mạnh . Thật sự khi đó mình mắc cỡ với ngoại hình của Anh lắm ! mình cũng chẳng phải là người con gái đẹp , nhưng thật sự mình chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ quen và lấy 1 người chồng thế này …
Mình mướn khách sạn gần nhà cho Anh ở để được thoải mái và đầy đủ tiện nghi cho Anh . Nhớ lại hồi chiều khi dẫn Anh về nhà Mẹ ăn cơm , Anh đang trò chuyện rôm rả với Ba và anh mình thì mình ở dưới bếp với Mẹ , mình chỉ nói sao người ta mập quá , xấu quá Mẹ . Mẹ nhìn mình nói " Lấy chồng cần người thương mình, lấy đẹp trai để làm gì, Mẹ tùy mày , mày muốn sao thì tùy Mẹ ko ép " mình chỉ im lặng và khi đó mình lại đang bị hành sắp có tháng nên người rã rời , bụng đau từng cơn mệt mỏi nhưng ráng chịu đựng .
NGỠ NGÀNG VÀ HỐI HẬN
Dì mình nói Anh đi từ nhỏ, giờ từng tuổi này mới về lần đầu lại chỉ có 1 mình , nên nếu 2 đứa đã chịu gặp nhau và tính đính hôn thì sắp xếp sao cho Anh đừng sợ khi ở Vn 1 mình ) Đêm đầu tiên mình ngủ lại với Anh ,lòng mình xáo trộn và lo lắng ko biết làm sao . Anh quay sang hôn nhẹ lên trán mình và nói " goodnight em " và thế là ngủ , ko động tịnh gì cả . Mình nằm ngẩn ngơ tự hỏi ko phải là khi nằm bên nhau như vầy người ta sẽ muốn chuyện ấy sao ? Mình ko ngủ được vì lạ nhà , lại đây là lần đầu tiên nằm bên 1 người đàn ông xa lạ ko biết phải gọi là gì … đang ngổn ngang thì 1 tiếng ngáy vang lên như sấm khiến mình hoảng hốt . Cha Mẹ ơi ! Anh ngáy to kinh khủng khiếp , to đến nỗi qua 2 lần cửa kính từ phòng ngủ ra tới phòng khách mà mình cứ sợ người ta nghe được . Mình lại càng bớt thương Anh .
Chợt Anh trở mình và quay sang " Sorry em , Anh ngáy to quá em ko ngủ được hả ? " Mình chỉ trả lời " không ! lạ nhà em ko ngủ được " . Anh vỗ vỗ đầu mình và bắt đầu ngủ tiếp và ngáy tiếp… .
Hôm sau thì mình bắt đầu có tháng , bụng mình đau nhức dữ dội , người mệt mỏi rã rời. Anh cứ ở cạnh bên hỏi han lo lắng . Mình ngại vì Anh mới về mà mình lại ra nông nổi này nên nhờ anh mình đưa Anh đi chơi nhưng Anh ko chịu đi , chỉ ở lại khách sạn cùng mình và xem TV bên cạnh . Điều đó càng khiến mình thêm khó chịu , bực bội và đầu mình đang nhen nhúm 1 ý định là sẽ từ chối Anh .
Tối đó , cái tối mà cả cuộc đời này mình sẽ ko bao giờ quên được và cũng là lần đầu tiên mình thật sự thương Anh .
Vì cả ngày đau bụng và mệt mỏi nên tối đó mình ngủ thật say , ko biết gì hết . Nữa đêm trở mình chợt không nghe thấy tiếng ngáy , mình ngạc nhiên khi thấy mền đắp tới cổ , dưới chân là gối kê , nhìn sang thì ko thấy Anh đâu , nhìn vào phòng tắm thì cửa vẫn đóng ko có đèn , mình nằm im ru suy nghĩ ko biết Anh đâu rồi , chừng 5 phút sau mình bò dậy mở cửa phòng ngủ và bước ra phòng khách . Cảnh tượng đập vào mắt mình là Anh ngủ ngồi trên ghế dựa , đầu nghẻo về 1 bên và ngáy ầm ầm . Mình bước đến lay Anh , Anh giật mình mở mắt hoảng hốt hỏi " sao em ko ngủ đi em , em ra đây làm gì , cần Anh giúp gì à ? " .
Mình lắc đầu hỏi lại Anh , sao lại ra đây ngủ mà ko nằm trong giường , Anh ngượng ngùng nói " Em có cái đó em mệt , Anh sợ mình ngáy to quá em ngủ ko được nên Anh ra đây ngủ để cho em ngủ ngon , em bớt đau " . Nghe tới đây mình ngỡ ngàng và nghẹn ngào xúc động ko nói được lời nào .
Mình chỉ là 1 đứa con gái rất đỗi bình thường , bình thường cả về nhan sắc chứ đâu phải cành vàng lá ngọc , cái chuyện có tháng mà đau là chuyện rất đỗi tự nhiên của người phụ nữ đâu có gì nghiêm trọng , vậy mà giờ đây lại có 1 người đàn ông rất thương yêu mình , biết lo lắng chia sẽ những cái nhỏ nhặt tầm thường của mình . Vậy thì mình còn chờ đợi hay tìm kiếm người đàn ông nào nữa đây ? Tìm kiếm những người đàn ông cao to điển trai như mình đã từng quen nhưng chỉ nói yêu mình trên môi miệng hơn là hành động !?
Mình hối hận vì từ khi thấy Anh , mình đã xem thường con người Anh và ko quan tâm đến Anh , tự nhiên mình ôm chặt lấy Anh nghẹn ngào khóc . Anh hoảng hốt dỗ dành bảo nín đừng khóc , sao lại khóc . Mình vẫn ko nói gì . Anh ôm mình vào lòng , vuốt tóc và nói " Đi, vào trong ngủ đi em , Anh ko sao đâu "
Mình bắt Anh phải vào ngủ giường cho đàng hoàng , nói riết Anh mới chịu vào và trước khi ngủ lại còn kéo mền đắp cho mình đâu đó xong xuôi ( cho đến bây giờ đây khi đã là vợ chồng , Anh vẫn ko quên thói quen đắp mền cho mình mỗi tối ) và tiếp tục ngáy . Nhưng lạ thay tiếng ngáy ấy bây giờ ko còn làm mình hoảng sợ hay xấu hổ nữa …
TÌNH YÊU ĐÃ ĐẾN
Những ngày sau đó bắt đầu cho 1 tình yêu vừa bừng nở trở lại , Mình dẫn Anh đi chơi đây đó và đặt nhà hàng để chuẩn bị cho lễ Đính Hôn .
Họ hàng nội ngoại Anh đều ở bên Mỹ hết , chỉ còn lại 1 người chú ruột sống tại Tân Bình . Anh nói đáng lý ra có Má Anh về , nhưng nhằm lúc Má đau lưng ko đi lại được , với lại các em Anh nói Anh về nhìn thấy Anh biết chị ấy có chịu ko , nên thôi để Má lại , có gì tính sau .
Chú Anh đứng ra đại diện cho gia đình Anh phía đàng trai , còn bên mình thì Mẹ chỉ mời các bác các dì ngoài Vũng Tàu vào dự , và các bác bên Ba ở gần chợ Hòa Hưng . Ngày đính hôn thật vui và ấm áp .




Ba tuần trôi qua thật mau với biết bao kỷ niệm , nhưng điều làm mình sung sướng và hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian ấy đó là mình đã có 1 vị hôn phu rất mực tôn trọng và yêu thương mình . Anh đã gìn giữ cho mình sự trinh trắng đến ngày mình chính thức về làm vợ . Sau này khi đã là vợ chồng , mình có hỏi ngày đó sao Anh không … Anh trả lời " Anh đã phải cố gắng kiềm lòng lắm em biết ko ? Chưa lo gì được cho em , lỡ Anh xảy ra chuyện gì , rồi lỡ em có con thì em và con phải sống làm sao . Tội cho em lắm ! :flirt: . Và Anh còn nói chuyến này về lại Mỹ , Anh sẽ đi mổ ngáy để ko còn ngáy to như vậy nữa . Anh về lại Mỹ cuối tháng 3 / 2002 .
PHÁT HIỆN RA BỊNH .
Giữa tháng 5 , Anh gọi điện báo cho mình biết là Anh đã làm xong giấy tờ bão lãnh mình , mình chỉ cần đợi nhận giấy từ đại sứ quán Mỹ để đi điền giấy tờ và phỏng vấn , và Anh cũng cho biết là Anh sẽ đi mổ và ko gọi điện cho mình đến khi Anh nói được và dặn dò mình yên lòng , Anh mổ rồi sẽ ko còn ngáy to nữa . Mình đã rất lo …
3 tuần sau Anh gọi điện cho mình , giọng nói của Anh có phần hơi khàn và buồn . Anh hỏi thăm mình xong xuôi thì Anh chợt trầm giọng và nói " Em ! Anh có chuyện muốn nói với em , em phải thật bình tỉnh để nghe rồi sau đó Anh tùy em quyết định " . Mình linh cảm có chuyện gì đó ko hay đang sắp xảy ra nên cũng hồi hộp chờ đợi . Anh nói " Bác sĩ khi mổ đã phát hiện ra Anh bị Thyroid cancer . Họ đã lấy hết những cục quanh cổ Anh , và cắt cái ( lúc đó Anh nói tiếng Anh nên mình ko hiểu nó là cái gì , sau này mình biết là nôm na hình như cái lưỡi gà nơi cuống họng , cái mà khi mình nưốt dồ ăn , nó phụ mình đẩy thức ăn xuống ko cho trồi ngược lên mũi ) giờ Anh tạm thời chỉ ăn kem và ngậm nước đá thôi em à , BS sẽ cho Anh đi Chemo và Radiation tùy theo sức khỏe , Anh sẽ nghỉ làm 1 thời gian để chữa bệnh . Em ! em suy nghĩ cho kỹ là có nên tiếp tục thương Anh hay ko , nếu em ko muốn Anh nữa , Anh hiểu và … khi đó giọng Anh nghẹn lại và Anh im lặng ko nói nữa .
Khi nghe Anh nói Anh bịnh ung thư , lòng mình đã hoang mang rối bời . Ở tuổi đó , thật sự mình ko hiểu gì nhiều về ung thư , chỉ biết là bị bệnh ung thư sẽ chết , thế thôi ! Người đàn ông mình yêu thương lại vướng phải căn bệnh này . Mình lúc đó chỉ nói với Anh hãy cố gắng chữa trị bệnh , chuyện gì đến sẽ đến , đừng nghĩ ngợi hay lo lắng gì cả , khi nào thấy khỏe cứ gọi điện cho mình nói chuyện .
Người thân của mình gọi điện về nói chuyện với Mẹ gì đó . Mình và Mẹ ngồi bên nhau ko nói gì , rồi cuối cùng Mẹ chỉ nói tùy mình , mình nên tự quyết định cho cuộc đời mình , Mẹ nói Anh là người đàn ông tốt nhưng bị bệnh vậy Mẹ cũng ko biết nói sao .
Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày nặng nề , mình ko biết Anh đang phải đối đầu với bệnh tật như thế nào , còn mình ? mình phải làm sao bây giờ ? Mình chỉ còn cách là cầu nguyện với Chúa , chỉ có Chúa mới có thể soi sáng đầu óc đang rối rắm của mình . Mình đã nói với Chúa hãy cho con biết làm những gì nên và ko nên , con thật sự quá rối bời …
Về phần Anh , mỗi tuần Anh gọi điện 1 lần . Giọng nói Anh có vẻ khá hơn , Anh kể bs nói Anh chịu được thuốc nên bệnh có chiều hướng tốt ,tóc Anh rụng chút xíu ko đáng kể , Anh bây giờ ốm rồi , còn khoảng 165 lbs thôi ( vậy là Anh xuống mất 55 lbs ). Mình nghe Anh kể thì thấy mừng cho Anh và động viên Anh ráng lên cho mau lành … những ngày Anh ko gọi điện , mình thấy nhớ Anh và thương Anh , nhìn chiếc nhẫn đính hôn đeo trên tay , mình luôn có cảm giác mình là người đàn bà đã có chồng , người ấy đang cần mình động viên – an ủi – sẽ chia …
NHẬN GIẤY TỜ KHÁM SỨC KHỎE
Tháng 7 , mình nhận được giấy tờ của đại sứ quán , mình nói cho Anh biết và 2 đứa lặng im ko nói gì , một hồi Anh hỏi " em tính sao hả em " , mình nói em sẽ đi . Anh lại im lặng và cuối cùng nói 1 câu " Thanks ! honey "
TRỞ VỀ VÀ KHÔNG NHẬN RA NHAU
Sau khi giấy tờ xong xuôi chỉ còn chờ ngày gọi đi khám sức khỏe và phỏng vấn , mình gọi cho Anh . Anh nghe xong rất mừng . Khi đó mình có khoe với Anh rằng người điền giấy tờ cho mình nói đi diện hôn thê rất khó , vì hay làm giả . Thường thì nếu hôn phu mà về Vn thăm hôn thê từ lúc đính hôn cho đến lúc làm giấy tờ 2 lần trở lên , dễ được sứ quán Mỹ tin là thật hơn là về 1 lần ( chính câu nói này của mình mà xém giết chết Anh , đến giờ nghĩ lại mình vẫn còn cảm thấy xấu hổ và giận mình ). Anh nghe xong hỏi mình có muốn Anh về lần nữa ko , mình nói Anh bệnh mà về làm gì , 2 đứa mình là thật chắc ko sao đâu .
Nhưng 1 tuần sau Anh lại gọi và nói Anh nghĩ kỹ rồi , Anh đang cảm thấy khỏe và Anh sẽ về làm đám cưới với em ở Vn , khi nào sang Mỹ thì mình mới chính thức làm đám cưới . Anh nói Ba Mẹ em chỉ có mình em là con gái , Anh ko muốn em theo Anh qua đây mà ko có 1 bữa tiệc mời gia đình và bạn bè ở nhà . Mình nghe xong rất xúc động và đồng ý .
Anh đã quyết định về và bỏ ngoài tai những lời khuyên của người thân và bs . Sau này Anh kể bs của Anh khuyên Anh đang chữa trị tốt , chỉ cần thêm 2 tháng nữa là dứt trị liệu , ko nên về làm gì, nhưng Anh nói cô ấy đã vì thương tôi , biết tôi bệnh mà vẫn thương , nếu lỡ may cô ấy ko qua đây được tôi sẽ rất có lỗi vì đã làm cô ấy khổ .
Trước khi về lại Vn , bs đã chích cho Anh rất nhiều thuốc và lần về thứ 2 này Anh về cùng Má Anh và người Anh lớn . Nhưng Anh về trước 3 ngày , sau đó Má Anh và anh Việt ( anh lớn của Anh , Anh là kế anh Việt ) mới về .
Phần mình , mình đi đặt nhà hàng , in thiệp cưới , thử áo cưới … Anh có nói với mình là Anh ốm lắm , và vì vào thuốc nên mặt Anh đen . Mình nghe Anh ốm thì biết vậy chứ cũng chưa mường tượng Anh ốm cỡ nào .
Ngày đón Anh đã đến , sân bay rất đông người . Anh xuống sân bay lúc 9h . Mình và gia đình ra đón Anh . Nhìn thấy ai mình cũng nhìn coi có đúng Anh ko , cỡ 9h 30 mình cũng chưa thấy Anh , nhìn thấy 1 người đàn ông người hơi mập tí xíu , kéo vali đi trong nhà kính ra, vừa đi vừa mỉm cười đưa mắt nhìn xung quanh , mình thầm nghĩ ko biết Anh có ốm cỡ ông này ko , có đen cỡ ông này ko và mình lại ngó vào chỗ khách đi ra . Mãi cho tới gần 12h trưa , trời nắng nóng bức , cả nhà mệt mỏi vì ko thấy Anh , bao nhiêu chuyến đã xuống , sân bay đã thưa thớt người , mình hoang mang lo lắng đứng nhìn vào trong nhà kính , chỉ còn vài người đi ra . Chợt có ai đập vào vai mình và nói " em ! Anh đây ! " . Mình quay lại và giật mình thảng thốt . Là Anh đây sao ? người đàn ông mà mình thấy lúc sáng chính là Anh , nhưng giờ đây rất mệt mỏi và môi đang đỏ lên , rướm máu ….
LÂM BỆNH NẶNG
Về tới khách sạn , Anh chỉ nói mình Anh rất mệt và Anh đi tắm . Sau đó Anh nằm thiêm thiếp trên giường . Mình hỏi Anh thấy trong người ra sao , Anh chỉ nói Anh mệt . Mình gọi điện cho Mẹ nhờ nấu cháo Anh ăn chứ ko về nhà . Một chút Anh ngồi dậy nhờ mình lấy dùm lon sữa nhỏ trong thùng ( Anh đem nguyên 1 thùng sữa ensure về để uống ) mình đổ ra ly cho Anh và 1 cảnh tượng xảy ra khiến mình chết điếng và nước mắt rơi ko ngừng . Anh cầm ly sữa lên uống và ngay lập tức sữa tuông thành dòng từ mũi Anh chảy lại vào ly . Vậy mà Anh vẫn ráng uống , được chừng 1 phút , Anh ngừng lại lấy giấy thấm mũi và lắc đầu chán nản . Mình hỏi Anh sao lại như vậy , Anh nói Anh cũng ko biết . Ở bên đó Anh ăn soup và ice cream và uống nước rất bình thường , khi trở về Vn , máy bay dừng ở Los Anh vẫn ăn soup được , nhưng khi từ Los về gần tới Taiwan thì Anh ko nuốt được nữa , và bây giờ cũng ko được . Mình nghe xong sợ quá ôm lấy Anh khóc hu hu . Anh dỗ dành và nói Anh ko sao , để từ từ coi làm sao và Anh lại ngủ thiêm thiếp …
Mình gọi phone cho Mẹ nói Anh Thanh cần ăn cháo nát , vì Mẹ cũng đã biết Anh bị bệnh , nên Mẹ mình nấu cháo với thịt và xay cháo nhuyễn như bột cho em bé ăn . Chiều Mẹ mang đến , mình lay Anh dậy ăn , mình đút 1 muỗng cháo nhỏ cho Anh , Anh nuốt xuống và nghẹn lại , Anh lại nuốt lần nữa và lần này cháo đã tràn ra từ mũi Anh . Anh đưa tay ý biểu ko ăn nữa và đi vào restroom súc mũi và miệng . Mình sợ quá chỉ biết đi theo Anh . Lúc đó là khoảng 8h tối , Anh nói Anh muốn ngủ cho khỏe và nói sorry mình . Mình nói anh cứ ngủ đi và mình cũng nằm bên Anh . Anh ngủ và tuyệt nhiên chỉ nghe tiếng thở đều đều chứ ko còn tiếng ngáy như lần trước .
Sáng hôm sau mình thấy Anh sốt nhẹ , cả lưỡi Anh nổi lên những đốm trắng , Anh muốn uống sữa , nhưng gần 5 phút uống sữa , tình trạng cũng y như hôm qua , có chăng là vơi đi được chừng khoảng 2 muỗng cà phê , tóc Anh tự nhiên rụng từng đống trên gối , người Anh trông mệt mỏi suy nhược . Mình sợ quá cứ ôm chặt lấy Anh . Anh cứ nằm trên giường , miệng cứ nói Anh ko sao đâu em nhưng mắt thì cứ nhắm lại mệt mỏi . Vậy là 2 ngày Anh ko ăn uống gì cả , mình hoảng hốt ko biết làm sao , lúc đó chỉ biết nhìn Anh và cầu nguyện với Chúa , mình nói xin Chúa thương xót chúng con , con sợ lắm , con phải làm gì đây Chúa ơi , làm sao để Anh khỏe lại , con làm sao bây giờ … và mình khóc thật nhiều .
Sang ngày thứ 3 , Anh cũng cố gắng uống sữa và cũng y chang vậy . Anh đi tắm và lại lên giường nằm , lại cũng nói sorry và hôm nay Anh nóng hơn hôm qua . Mặt Anh đỏ , và vô tình mình thấy trên tay Anh có những nốt bầm tím tím nhỏ nổi hẳn trên làng da . Mình lay Anh hỏi thì Anh nói Anh cũng ko bết . Mình lúc này tự dưng như có 1 cái gì đó lóe sáng trong đầu , mình tự nhủ phải bình tĩnh và tìm cách làm gì cho Anh . Ngay lập tức mình gọi cho tổng đài Vn , hỏi có bệnh viện nước ngoài ở đây ko , thì họ nói chỉ có 1 bệnh viện quốc tế duy nhất đó là Columbia . Ngay lập tức mình lay Anh dậy và nói cho Anh biết phải đi bệnh viện .
Mình gọi Taxi đưa Anh đi thẳng đến đó , lúc đó là 7h tối , chỉ có bác sĩ trực là người Vn . Họ đưa Anh vào 1 phòng có máy lạnh , có mọi thứ đầy đủ tiện nghi kể cả Tivi và Tủ lạnh . Thời điểm đó SG chưa có bệnh viện quốc tế nên sau này ở Mỹ khi đi nhà thương với Anh mình mới biết bệnh viện đó y chang như bên nước ngoài . Họ đưa Anh đi thử máu làm xét nghiệm lung tung . BS trực tối đó nói cho mình biết sáng hôm sau mới có bs nước ngoài đến . Họ chỉ truyền nước biển cho Anh để có sức mà thôi . Đêm hôm đó Anh vẫn nóng và có phần yếu hơn nữa . Sáng hôm sau , có 1 bs Việt còn trẻ đi chung với 1 bác sĩ nước ngoài đến phòng Anh . Vị bs Việt tưởng Anh hiểu rành tiếng Việt nên nói một hơi mà chính mình cũng ko hiểu gì cho lắm vì toàn những từ tiếng Việt chuyên môn , mình chỉ hiểu là Anh đã bị kiệt sức quá nặng , sức khỏe rất nguy hiểm , cổ họng Anh nhiễm trùng , Anh bị vỡ mạch máu dưới da nên bây giờ ko được ai đụng đến Anh , nếu cứ đụng tới đâu , mạch máu dưới da bể ra tới đó làm thành những vết bầm mà mình đã trông thấy . Bs ấy nói vì Anh có quốc tịch Mỹ , lại đang trong thời gian chữa bệnh ung thư tại Mỹ nên họ ko có quyền được chữa tiếp cho Anh nếu như ko có sự đồng ý của bs của Anh bên Mỹ . Mà ở đây ko đủ dụng cụ hồi sức cho Anh nên phải chuyển Anh qua bệnh viện Chợ Rẫy ,chỉ có ở đó mới có đầy đủ dụng cụ . Anh ngồi nghe rồi quay sang lay tay mình , mình nhìn Anh thì Anh lắc đầu , mình hỏi Anh ko hiểu hả thì Anh gật đầu . Bs Việt nghe thấy thì nói với bs nước ngoài , thế là ông ấy nói chuyện với Anh và Anh cứ vậy gật đầu , rồi mình thấy mắt Anh đỏ hoe như muốn khóc .
Họ gọi xe cứu thương để đưa Anh đi và đích thân 2 bs ấy đưa Anh lên băng ca vì chỉ có họ mới biết cách dìu Anh để Anh ko bị vỡ mạch máu dưới da . Xe hú inh ỏi chạy đến bv chợ rẫy và Anh được đưa vào cấp cứu .
PHÉP LẠ VÀ SỰ CHỊU ĐỰNG BỆNH TẬT
Khi được chuyển lên lầu 10 ( dành riêng cho người nước ngoài và người có tiền ) tại BVCR , Anh đã hôn mê . Họ đã truyền nước biển truyền máu cho Anh liên tục 24/24 . Bác sĩ trưởng khoa nước ngoài ( mình nhớ là cô tên Hồng ) đã gọi mình đến phòng nói chuyện . Cô ấy hỏi mình về bệnh tình của Anh bên Mỹ , mình kể hết những gì mình biết , cô ấy nghiêm mặt và nói với mình rằng mọi thứ trong người Anh ko còn gì nữa , họ ko dám làm gì với bệnh của Anh vì Anh là người nước ngoài , họ chỉ có thể truyền máu , truyền chất đạm và những gì có thể …. trong phạm vi của họ , nhưng ko chắc Anh sẽ hấp thụ được vì mọi thứ trong người Anh đã xuống tới mức thấp nhất, và mình cũng phải chuẩn bị tinh thần cho người nhà Anh bên nước ngoài biết ( khi đó Mẹ và Anh của Anh đang ở tại nhà chú ruột Anh ) . Mình òa khóc nức nỡ và cứ luôn miệng xin cô ấy hãy cứu lấy Anh và làm tất cả những gì có thể . Mình nói với cô ấy rằng mình có tiền trả tất cả , miễn là cứu được Anh .
Nghe tin Anh bệnh nặng , em gái Anh và cô Anh ( cô Bình ) gọi điện hỏi thăm và liên tục gửi tiền cho mình đề lo cho Anh . Mình bối rối vì có Mẹ Anh và anh Việt ở đây , mình nói cô và em Anh gửi cho Má Anh rồi mình lấy , nhưng họ ko chịu và chỉ muốn mình trực tiếp lo cho Anh .

Anh vẫn hôn mê nhiều hơn tỉnh , tỉnh ở đây là Anh mở đôi mắt vô hồn , đờ đẫn nhìn chút xíu , rồi lại nhắm mắt hôn mê …. giờ đây tóc trên đầu Anh ko còn lấy 1 cọng , người Anh ốm yếu như 1 ông già . Anh vẫn truyền máu và nước biển liên tục cả ngày đêm . Mình ở bên cạnh Anh , vẫn chăm sóc cho Anh . Sáng nào mình cũng lấy khăn lau sạch sẽ khắp người cho Anh , thay đồ cho Anh hằng ngày , những việc đó có y tá làm nhưng mình muốn đích thân làm cho Anh để Anh cảm nhận được tình yêu thương mình truyền sang cho Anh để Anh mau tỉnh . Bác sĩ nói phải đợi coi Anh có tỉnh ko , coi Anh có đi cầu được ko mới biết được thế nào …
Phòng có đầy đủ tiện nghi nên mình ko về nhà , chỉ nhờ Mẹ lấy quần áo mang vào và đêm Mẹ ở lại với mình phụ lo cho Anh . Chăm sóc Anh vậy nhưng mình tự nhủ ko cho mình yếu đuối tàn tạ , mình muốn khi Anh tỉnh dậy sẽ thấy mình vẫn khỏe mạnh , tươi tắn để Anh ko phải bứt rức trong lòng .
Đêm nào mình mua đồ ăn khuya cho các cô y tá trực để các cô có sức mà tận tâm giúp mình khi cần bất cứ lúc nào .
Những lúc một mình bên Anh , mình hay cầm lấy bàn tay Anh mà áp vào má , mà vuốt ve như muốn truyền hết cho Anh nghị lực , niềm tin và sự hy vọng của mình cho Anh . Mình lại hay đứng bên cửa sổ phòng nhìn lên trời như muốn tìm kiếm Chúa , mình đã nói với Chúa rằng " con đã tìm được 1 người đàn ông tốt lành và yêu thương con, và con cũng yêu Anh ! vì yêu con, đến nỗi Anh ấy đã bất chấp tất cả mọi nguy hiểm về tính mạng để về đây với mong muốn duy nhất là đem hạnh phúc cho con , vậy mà …
Con đã chăm sóc Anh hết sức lực của con rồi , Chúa ơi xin hãy thương xót chúng con , Anh còn bà nội các chú cô và các em đang trông chờ Anh ấy trở về , xin Người hãy cứu lấy Anh , chỉ cần Anh tỉnh dậy và có thể trở về bên người thân là con an lòng , chứ nếu Anh chết tại nơi đây thì thật sự tội nghiệp cho Anh lắm ! Tương lai của con con ko màng đến nữa , Chúa muốn con sao con cũng sẽ chấp nhận . Chúa ơiiiiii ! Và mình cứ chỉ biết cầu nguyện để lòng được ủi an sẻ chia .
2 ngày sau , Anh từ từ tỉnh lại , mình mừng qúa cứ ôm Anh mà khóc . Anh ko nói mà cứ nhìn mình và mắt Anh đỏ hoe . Anh mấp máy đôi môi khô mà ngày nào mình cũng bôi vaseline cho Anh . Mình hỏi Anh nước nhé , Anh chớp chớp mắt , mình đi lấy bông gòn nhúng vào nước , vắt bớt và thấm vào môi Anh , Anh liếm nhẹ và cứ như vậy chứ ko nuốt được gì .
Anh vẫn cứ vào máu và nước đạm liên tục cả ngày đêm , nhưng đau lòng hơn cả là những lúc lấy máu , vì 2 tay và chân Anh ko còn 1 chút gân nào nổi lên để có thể biết mà chích kim vào lấy máu để xét nghiệm ( có khi ngày 2 lần ) nên các cô ý tá dù có cố gắng và nhẹ tay cách mấy cũng ko thể ko làm Anh đau đớn . Mình rất biết quan tâm tới các cô ấy , nên các cô chăm sóc Anh rất nhẹ nhàng và cẩn thận . Lúc nào các cô y tá cũng nói " Ráng chút nha Anh Thanh , để tìm chứ nãy giờ ko lấy được " Những khi đó Anh đau quá cắn chặt răng , và vì chỗ này đâm vào ko lấy được máu , họ đành phải tìm chỗ khác , có lúc đau quá Anh ko chịu nổi nhưng cũng chỉ rên lên 1 tiếng đau đớn " A " rồi lại chịu đựng . Khi đó mình quay mặt đi ko dám nhìn , lòng đau như dao cắt …
Cổ họng Anh nhiễm trùng rất nặng , sáng nào mình cũng cho Anh súc miệng bằng thuốc . Vì nhiễm trùng nên khi Anh súc miệng , khạc ra từng cục đờm mũ hôi tanh đến nỗi… Ngày đầu tiên khi Anh tỉnh dậy , mình ko biết như vậy nên khi cho Anh súc miệng , anh trai của Anh và Mẹ mình ai cũng quay đi nhăn mặt nín thở vì mùi quá nặng , mình cũng ko khác gì nhưng vì mình cảm giác đó là người chồng của mình nên có phần đỡ hơn . Vì ko muốn để Anh mặc cảm , nên ngày hôm sau mình bảo Anh Việt và Mẹ mình ra bên ngoài chờ . Mình đóng cửa và tự làm lấy cho Anh . Sau đó mình cho Anh súc miệng với kem và bàn chải cho sạch và thuốc của Bác Sĩ đưa , càng ngày Anh càng đỡ hơn .
Mình lau người cho Anh như thường lệ , nhưng vì khi Anh hôn mê Anh ko biết , giờ Anh tỉnh Anh đâm ra ngượng làm mình cũng mắc cỡ , nhưng mình nói Anh bịnh mà , để em lo cho Anh , sau này em có bịnh thì Anh biết cách mà lo cho em đúng ko ? Anh nghe xong thì quay đi và mình thấy Anh chảy nước mắt .
Anh đã ngồi dậy được và đi từng bước chập chững như em bé , tay chân yếu ớt , người ốm nhách và da mặt nhăn nheo như ông già .
Đến đây chưa thật sự vui vì bs có nói mình phải theo dõi phân và nuớc tiểu của Anh ( Anh chỉ vào đạm bằng thuốc nên thật sự đi ngoài chỉ là thuốc chứ ko có gì cả ) , nếu như khi cho những chất này vào mà Anh đi ra máu thì coi như trong người Anh ko giữ được chất nữa và…
Mình hoảng hốt sợ hãi cứ cầu nguyện và chờ đợi , đến khi mình dìu Anh đi… , bs kiểm tra cả 2 thì hoàng toàn ko có máu . Mình mừng quá , lại khóc …
Vậy là Anh đã nằm ở đây gần 2 tuần , cũng ko ăn uống gì ngoài việc truyền máu và chất đạm bằng thuốc để phục hồi sức khỏe . Mình vẫn lo lắng chăm sóc Anh hàng ngày . Tập và dìu Anh đi lại bên ngoài hành lang cho có ko khí . Anh giờ chỉ còn cỡ 45 kg thôi, người ốm nhách , mắt và miệng Anh đưa ra , đầu Anh trọc lóc , da mặt Anh nhăn nheo xạm đen… mình nhìn Anh mà lòng đau ! . Nhớ có 1 lần khi đang nắm tay dìu Anh đi từng bước một, có 1 người đàn bà đi ngược chiều mình và Anh , tới gần bà mỉm cười thân thiện chào và nói " dẫn Ba đi dạo hả cháu " . Mình nghe xong điếng người , chỉ cười ko nói gì . Hai đứa im lặng …
Những lúc chỉ có 2 đứa , mình ngồi trên giường cạnh Anh , Anh cứ cầm tay mình bóp nhẹ , lâu lâu lại hôn nhẹ vào tay mình và nói " cảm ơn em " ….
Khi Anh đi được từng bước chậm chạp ko cần dìu , thì mình nghĩ đến việc Anh phải về . Thế là mình gặp cô BS trưởng khoa hỏi ý và cô có nói 1 câu khiến mình nhớ hoài " Anh ấy khỏe lại tôi cũng lấy làm ngạc nhiên , vì nói thật lúc em đưa vào đây , kinh nghiệm nghề nghiệp cho tôi biết anh ta khó mà qua khỏi , nhưng vì thấy em khóc quá tôi cũng ko muốn làm em buồn thêm , nhưng giờ anh ấy đỡ dần rồi cũng mừng cho Anh ấy, về lại Mỹ sẽ tốt hơn nhiều vì sẽ có đủ thứ tốt nhất để hổ trợ cho bệnh anh ấy " và cô nói cô sẽ lo liệu giấy tờ cho Anh xuất viện và về lại Mỹ giúp mình .
Vì Anh ko thể đi về như người bình thường ,nên bs Hồng phải liên lạc với đại sứ quán Mỹ và cuối cùng Anh đi về lại Mỹ với 1 bs đi theo . Tiền vé máy bay của Anh là $ 3500 USD và tiền thuê bác sĩ là $5000 USD chưa kể vé máy bay cho bác sĩ . Tiền viện phí của Anh mình cứ phải vài ngày đi thanh toán 1 lần kể cả tiền bồi dưỡng thường xuyên cho các cô y tá , dọn phòng … để các cô tận tâm , và quà cảm ơn 2 bác sĩ trưởng và phó . Khi rời viện chi phí thuốc men tổng cộng là 1 con số mà từ bé đến giờ mình chưa bao giờ có trong tay , gần 25 ngàn USD chưa kể tiền vé máy bay của Anh và tiền thuê bs .
Anh có lẽ rất nhớ nhà và rất rất nhiều thứ chất chứa trong lòng nên cũng chỉ mong được về lại Mỹ . Còn mình vì mấy ngày cuối cùng phải chạy tới lui lo giấy tờ cho Anh nên sáng ra chăm sóc Anh mọi thứ xong xuôi , mình để Mẹ mình ở lại trông Anh , còn mình cứ xẹt tới xẹt lui như chong chóng , vì sợ lúc Anh cần người đưa đi vệ sinh thì Anh ngại , nên cứ xong 1 việc nào là lại chạy về bệnh viện với Anh , chừng 1 tiếng sau lại đi .
Sáng ngày cuối cùng , khi đang lau mình cho Anh , mình chỉ nói nhỏ với Anh " Về lại được Mỹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha Anh ! Đừng lo lắng nghĩ ngợi gì hết , việc gì đến sẽ đến , quan trọng là mình khỏe . Không ai thương mình bằng bản thân mình đâu Anh ! " . Anh ko nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu .
Chia tay ở sân bay , lòng 2 đứa ngổn ngang . Anh ngồi trên xe lăn , ốm yếu gầy gò , quần áo đã rộng hết nên mặc bộ đồ mình đã mua và giặt ủi thật tinh tươm . Anh đội chiếc mũ lưỡi trai để che đi cái đầu chẳng còn tóc . Anh ko nhìn mình , hai tay đan vào nhau cúi mặt . Sân bay rất đông người đi tiễn người thân , sợ Anh mệt nên anh Việt đã đẩy Anh đi thẳng vào trong . Mình đứng im lặng nhìn theo bóng Anh xa dần , lòng trống không , cả không nước mắt – nụ cười …
Sau này mình có hỏi Anh , sao ngày ấy ở sân bay Anh ko nói 1 lời gì với em , Anh cười cười " lúc đó Anh nghĩ là sẽ ko bao giờ còn được gặp lại em nữa , Anh ko còn cơ hội với em , em làm sao chịu lấy 1 người bị bệnh nặng như Anh , nếu lúc đó nhìn em , Anh sẽ khóc ! nên Anh ko dám ngẩng đầu lên … "
Rồi nghe cô Bình kể khi đón Anh ở sân bay , các cô và các em Anh ai cũng chết lặng khi nhìn thấy Anh ngồi trên xe lăn . Không ai còn nhận được ra Anh nữa , hoàn toàn khác lạ . Cô nói " lúc tao nhìn thấy thằng Việt đẩy nó , tao lại nghĩ chắc thằng Việt nó giúp đẩy ông già nào đó , còn thằng Thanh đang đi ra . Nhưng khi đến gần thì nhìn cặp mắt nó tao mới biết nó là thằng Thanh " .
Vì em Anh đã gọi điện cho bs của Anh , cho biết là ngày giờ đó Anh sẽ về tới , nên mọi người đưa Anh lên xe và chở thẳng tới bệnh viện . Bác sĩ của Anh đã ở đó và khi nhìn thấy , ông cũng chỉ lắc đầu ái ngại và ngay lập tức họ đưa Anh đi …. Bs của mình thì khi đó đã xong việc hộ tống và đi về cali thăm người thân .
XÁO TRỘN – MỆT MỎI
Về phần mình , khi Anh trở lại Mỹ rồi khi đó mình mới thấy mệt và kiệt sức . Hai ngày liền mình chỉ ăn chút gì đó và ngủ liên tục , đến ngày thứ 3 khi người tỉnh táo đôi chút , mình mới thấy buồn và nhớ Anh vô cùng, lúc đó mình nghĩ là mọi thứ có lẽ đã kết thúc , mình chỉ mới 22 tuổi mà chưa gì đã dở dang . Mình đã đính hôn và chuẩn bị lấy chồng ai ai cũng biết , giờ còn gì nữa đâu …
Còn Anh ? liệu Anh có vượt qua nổi ko ? có ai lo cho Anh ko ? Anh có nhớ mình như mình đang nghĩ đến Anh bây giờ ko ? hay Anh lại đang hôn mê …. bao câu hỏi lúc ấy cứ lởn vởn trong đầu, mình mệt mỏi lắm ! cuối cùng mình chỉ biết cầu nguyện và tâm sự với Chúa , chỉ khi mình tâm sự với Chúa thì mình mới thật sự thấy lòng tìm được chút bình an , có lẽ mình sẽ lại quay về với công việc hàng ngày thôi .
Anh về được gần tuần thì phải , thì bữa đó phone nhà reo và Mẹ đang nói chuyện với ai đó , để ý chút thì mới biết Mẹ đang nói chuyện với cô Anh . Thấy Mẹ cứ nói " không có gì đâu cô , tôi làm những gì có thể thôi , ai thấy mà ko lo cho được … . Rồi Mẹ gọi mình ra nghe điện thoại , cô Bình nói với mình là Anh ko có đủ sức để nói chuyện với mình nên nhờ Cô nói lại . Cô nói cô thay mặt tất cả cảm ơn sự chăm sóc của gia đình mình và cách riêng mình đã vất vả lo cho cho Anh . Cô nói Anh và mọi người trong gia đình đã quyết định rồi , nếu mình còn muốn đi sang Mỹ thì cứ tiếp tục , qua đây rồi ko cần phải lấy Anh , Anh và mọi người sẽ giúp mình có giấy tờ đầy đủ hợp lệ , khi ấy thì mình tự do muốn làm gì thì làm , chứ còn đã để mình mang tiếng lấy chồng mà bây giờ Anh bịnh hoạn như vầy… thì tội cho mình , nên mình muốn đi thì cứ tiếp tục . Mình nghe xong chỉ dạ dạ rồi cúp phone . Sau đó mình đi thẳng lên gác và khóc thật nhiều ! Lúc đó mình chỉ có cảm giác buồn tủi ghê gớm , mình nói với Chúa rằng hãy cho con biết con phải làm sao bây giờ , con có thật sự yêu Anh ko ? Nếu con lấy Anh , con có ăn đời ở kiếp với Anh hay ko , hay rồi con sẽ bỏ Anh , hay Anh sẽ chết để lại con bơ vơ khi tuổi mới bằng này , xin Chúa hãy soi sáng cho biết được tình cảm của mình dành cho Anh có đủ để con vượt qua được chông gai thử thách khi về với Anh hay ko ….
Dì của mình gọi điện về cho mình , Dì ấy nói có ghé thăm Anh , gia đình bà con Anh cứ khen và cảm ơn mình đã lo cho Anh . Dì ấy nói Anh nói với Dì rằng để cho mình tự quyết định , nếu mình chọn sang đây , Anh sẽ làm những gì tốt nhất có thể , Anh ko muốn ràng buộc hay làm mình khổ vì Anh ,lúc này Anh chỉ làm được có vậy để tỏ lòng biết ơn với mình .
Vài ngày sau , mình nhận được giấy hẹn đi phỏng vấn , mình chán nản vô cùng ko biết phải tính sao thì bỗng nhiên chiều đó Anh gọi phone cho mình , đây là lần đầu tiên Anh gọi cho mình sau khi về lại . Mình vừa bắt lên thì nghe tiếng Anh nói nhỏ " Em ! Anh đây " lúc đó tự dưng ko hiểu sao mình cảm thấy tủi thân và nước mắt chảy ròng ròng ko nói được , chỉ nghe tiếng Anh nói " Em ! Em ! Em có sao ko em " . Mình hỏi sao giờ Anh mới gọi em , thì Anh ấp úng nói " Anh làm khổ em quá nhiều , Anh ko dám gọi cho em sợ em ko nói chuyện với Anh , Anh nhớ em quá nên Anh gọi ! " . Mình nghe xong lại khóc mà ko nói được gì . Anh nghe mình khóc lại cứ luýnh quýnh nói em nín đi em . Anh xin lỗi ! … Mình hỏi Anh ăn uống được chưa ? Anh nói Anh đang tập ăn kem và soup lỏng như lúc đầu , tuy thỉnh thoảng vẫn còn trào ra mũi nhưng đỡ hơn nhiều . Vẫn đang đi chemo và radiation . Mình hỏi ai nấu đồ ăn cho Anh thì Anh hơi lưỡng lự và nói có khi cô đi làm về cô nấu gọi sang lấy , có khi Anh , Anh tự nấu . Mình ngạc nhiên hỏi " Má Anh đâu " thì Anh im lặng vài giây rồi nói " Má đi Cali ăn đám cưới ở chơi 2 tuần mới về , Anh vẫn lo cho Anh được mà ! Em dừng lo . Nghe tới đây , tự dưng trái tim mình như bị ai bóp lại , nghẹn thở …
Tối đó mình lại cầu nguyện và cuối cùng mình chấp nhận đi . Mình nói với Chúa rằng " con sẽ đi để lo cho Anh ấy khỏe mạnh , sẽ cùng Anh ấy chiến đấu với bệnh tật . Con không cần biết tương lai sau này ra sao , chỉ cần Chúa soi sáng cho con luôn biết yêu thương Anh và luôn biết an phận bên Anh . Anh là người đàn ông tốt lành , Anh xứng đáng được yêu thương và chăm sóc . Anh đã ko màng đến tính mạng của mình để yêu con , cho con , thì tại sao con ko thể làm chút gì đền đáp tình Anh . Con sẽ bỏ hết mọi thứ danh vọng xung quanh , chỉ đến để yêu thương và nhận lấy yêu thương . Chúa hãy cho con sức mạnh và niềm tin nha Chúa … "
Đêm đó là đêm mình ngủ thật ngon . Sáng hôm sau , mình gọi điện cho Anh , khi nghe mình nói xong Anh im lặng ko chút động tịnh , mình ngạc nhiên hỏi sao Anh ko nói gì , Anh lại im lặng và được một chút mình nghe giọng Anh ướt sũng " cảm ơn em ! " . Lúc đó mình cũng khóc .
ĐOÀN TỤ
Đó là đầu tháng 3 / 2003 . Sau chuyến đi dài 1 mình lần đầu tiên trong cuộc đời , cuối cùng mình đã đến được nước Mỹ bình an . Đón mình ở sân bay có Dì mình , Cô của Anh , Mẹ Anh và Anh . Mẹ Anh tặng mình 1 bó hoa và hôn mình . Cô Anh và dì mình ôm mình và nói " welcome " . Còn Anh , Anh đứng đó nhìn mình cười, mắt hoe đỏ . Tóc Anh đã mọc nhưng còn hơi thưa nên Anh hớt ngắn sát đầu . Anh vẫn ốm nhưng mặt thì rất tươi và có thần . Mình nhìn Anh và hỏi " Không ôm em mà hôn hả " Thế là mọi người cùng cười , Anh cũng cuời và nắm tay mình dắt đi lấy hành lý .
Mình về nhà Anh thì đã thấy có party trong nhà mừng mình sang . Nhà đông người quá nên chẳng biết ai là ai , chỉ biết ai cũng nhìn thoáng sang mình , nhưng cũng đủ mình kịp nhận ra được vài ánh mắt người lớn tuổi nhìn mình có phần e ngại .
BƯỚC ĐẦU PHỤC HỒI SỨC KHỎE
Hôm sau mình đã bắt đầu thực hiện những gì đã tính toán . Mình nói anh chở đi chợ và bắt đầu về làm đồ ăn cho Anh như Mẹ mình đã dạy . Cháo xay , chỉ có nó mới giúp Anh có sức mà đi chữa bệnh và mau khỏe . Mình đã mua thịt về , cắt cho thật nhỏ và hầm cùng cà rốt khoai tây , sau đó cho vào máy xay cùng cơm thành bột hơi lỏng và cho Anh ăn . Khi Anh ăn mình kèm theo 1 ly nuớc để Anh uống thêm cho dễ nuốt . Vì Anh khó nuốt nên nếu hầm thịt cho mềm cũng vẫn sẽ ko ăn được bao nhiêu , nên chỉ có cách này Anh vừa dễ nuốt lại ăn được nhiều thịt mà bao tử lại dễ hấp thụ . Anh rất chịu khó và cố gắng vô cùng . Mỗi 1 ngày mình bắt Anh ăn mỗi bữa 1 tô bột , ngày ăn 3 lần . Mỗi ngày mình mỗi nấu . Lúc thì thịt bò – lúc thì heo , gà , tôm … thứ nào thứ đó chắc cỡ 1 kg là ít . Có khi xay thêm rau vào , đổi mùi cho Anh ăn khỏi ngán . Anh ngoan ngoãn cần mẫn ăn ko 1 lời than thở . Anh khỏe lên thấy rõ và lúc nào rảnh rỗi cũng chở mình đi đây đó cho khuây khỏa . Một tháng sau Anh lên được gần 6 lbs , mình và Anh mừng vô cùng . Đi bs với Anh , bs nói bla bla bla , mình chỉ nghe được rằng " you good " .
Anh vẫn đi chữa bệnh và bắt đầu đi làm lại được . Anh nói Anh cần phải trở lại đi làm để lo cho mình đầy đủ và còn phải cưới mình nữa . Mình nghe xong xúc động vô cùng . Có điều Anh đang trong thời gian trị bệnh , có thuốc trong người nên bs khuyên ko nên gần nhau . Vì vậy 2 đứa sống chung nhưng trên tinh thần yêu thương nhau .
Anh ăn 1 thời gian thấy có vẻ nuốt khá khá mình đổi sang cho Anh ăn bột đặc và uống nước bớt đi , phải cố gắng nuốt cho quen thôi , lúc đầu bột còn trồi ra mũi , nhưng sau bớt dần và có chiều hướng khá . Thương nhất là đi làm Anh cứ phải xách theo 2 hủ bột to phần ăn sáng và ăn trưa . Có 1 lần Anh đang ăn , mình nhìn tô bột và nói với Anh " Anh ! Hay mình đặt tên cho cái món này đi " Anh nghe xong cười mém tí sặc , và hỏi tên gì , 2 đứa suy nghĩ một hồi thì Anh nói " Hay đặt tên là Soup Kim Thu " mình giãy nảy ko chịu và nói " Tên là Cháo Uyên Ương đi Anh " . Anh nghe xong cười hà hà và cái tên cháo đó đến bây giờ , thi thoảng mình vẫn hay chọc Anh " Ăn cháo Uyên Ương ko Anh ? " thì Anh lắc đầu lia lịa " Hell no " kakaka .
Vẫn tiếp tục lên cân , khỏe nhiều và trông Anh bây giờ da dẻ coi tàm tạm rồi ! chỉ có 1 bên mặt vẫn sạm đen vì radiation . bs và y tá của Anh thì khen Anh ngày càng đẹp ra và giữ vệ sinh mũi miệng rất tốt , lại còn ko quên khen mình nuôi Anh giỏi . Nhất là Bà nội và các cô các chú các em Anh rất mừng …
Tháng 10 kết thúc cho việc vào thuốc và bắn điện , nhưng bs lại khuyên ko nên để có con vì trong người Anh còn thuốc sẽ ảnh hưởng sức khỏe của mình và con , và cuối cùng bs mới cho biết ít nhất phải 3 năm mới được để có con .
NGÀY THÀNH HÔN
Ngày 22 tháng 11 . Anh và mình bước vào Nhà Thờ . Chính thức đứng trước mặt Thiên Chúa để thề nguyện và trao nhẫn cho nhau và nhận lời chúc phúc từ các Cha và người thân bạn bè










Ngày đó mình đã thầm nói với Chúa rằng " Cảm ơn Chúa đã cho con được sống trong tình yêu của Anh . Chăm Anh dối với con ko cực khổ nhưng con sợ tuổi mình còn trẻ , sợ trái tim mình mong manh yếu đuối , suy nghĩ còn mơ màng … sợ mình thay đổi tình cảm theo thời gian , Chúa hãy bên con , giúp con luôn giữ vững lòng tin yêu đối với Anh và yêu thương Anh . Nếu thật sự Ung Thư rồi sẽ phải chết mà chúng con thì chỉ mới bắt đầu , vậy nếu được Chúa có thể cho con được sang sẽ năm tháng của con cho Anh hay con chỉ xin Ngài cho chúng con 2 năm bên nhau thôi ! …


SAU NGÀY CƯỚI
Sau ngày cưới , Anh đưa mình đi Cali chơi và thăm bà con của mình . Sau đó hai đứa lại quay về với công việc . Mình vẫn đi làm và cũng thức dậy 4h30 sáng cùng Anh để làm đồ ăn cho Anh mang theo đi làm hàng ngày , và mình vẫn vui và hạnh phúc khi giữ được thói quen ấy cho đến bây giờ .
Lại đổi tiếp chiến lược ăn uống sau một thời gian ăn bột đặc , giờ mình cho Anh ăn cơm nhão và canh nhớt , còn tôm – thịt mình cắt nhỏ kho cho thật mềm , rồi cho vào máy xay nát với nước thịt cho Anh ăn kèm cơm . Cái này mới thê thảm làm sao , Anh ho sặc sụa , cơm văng ra từ mũi , mình bắt Anh phải nhai cho thật nát rồi mới nuốt , canh nhớt ( đậu bắp ) chỉ phụ đẩy xuống chứ ko có giúp Anh nuốt chửng cơm như bột được . Anh khổ sở vừa cười như mếu , vừa ăn vừa càm ràm mình khó nết , chồng già rồi mà cứ quát như con nít . Mình nghe vậy tức cười quá ! nhưng kết quả khả quan lắm , Anh đã ăn được nhưng chậm . cân vẫn tiếp tục tăng . Coi như lúc mình qua , Anh cân nặng 123 lbs , bây giờ Anh nặng gần 140 lbs . Đi làm thì ăn sáng vẫn ăn bột , nhưng trưa thì phải ăn hết phần cơm canh nhão ấy . Tối về lại tiếp tục ăn cơm . 
Cuộc sống vẫn êm đềm trôi qua , Anh đã ăn được cơm nhão và canh nhớt nên sức khỏe khá hơn nhiều , ngưng vào thuốc nên chỗ sạm đen trên mặt bắt đầu phai màu tí xíu . Cuối tuần mình cho Anh nghỉ 1 ngày thứ 7 khỏi ăn cơm mà thay vào đó là ăn những gì Anh thích , Anh thèm . Và thế là những món ăn Mỹ thuộc dạng mềm đều được Anh ăn 1 cách say sưa ngon lành . Anh thương mình nhưng ít nói thành lời , chỉ thể hiện tình cảm bằng những hành động tuy nhỏ nhưng đã ăn sâu vào tâm hồn 2 đứa . Mỗi khi ăn cơm thì làm nước để sẵng cho mình uống , luôn là người trét kem vào bàn chải cho cả 2 , đi ngủ lúc nào cũng đắp mền cho mình đâu đó rồi mới ngủ … nhưng có lẽ tình yêu Anh được thể hiện rõ ràng nhất đó là luôn chiến đấu quyết liệt với bệnh tật , dành lấy sức khỏe để chăm sóc , lo cho mình 1 cuộc sống đầy đủ , sung túc . Tối cuối tuần thì 2 đứa hay dắt nhau đi uống cà phê, ăn uống la cà rồi về . Mình đi làm về là luẩn quẩn bên Anh , 2 đứa rúc vào phòng kể lể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất , có thế thôi nhưng mình vẫn thấy vậy là quá đủ ….
RA RIÊNG
Đầu năm 2005 Hai đứa ra riêng , đồng tiền dành dụm cuối cùng đã được trút vào để mua nhà và mọi thứ cần thiết trong nhà . Sống gần bà con của Anh thì rất vui , nhất là Cô Bình , nhưng ko gian riêng vẫn là điều cần thiết cho vợ chồng mình , nơi đó mình sẽ tha hồ được làm những gì mình thích mà ko sợ phiền hay ảnh hưởng tới ai . Vẫn là cơm nhão canh nhớt cho Anh , nhưng có thêm món ngon do mình tự tay nấu cho mình , vẫn là những buổi 2 đứa đi làm về ăn cơm tíu tít trò chuyện , nhưng giờ đây được ngồi sát rạt bên nhau ăn cơm , được ngồi tựa đầu vào vai Anh , được Anh ôm vào lòng ngồi xem TV nơi phòng khách , được cười ha hả chạy giỡn khắp nhà . Tha hồ được vòi vĩnh , nhõng nhẽo với Anh và trở về với đúng tuổi thật của mình mà ko phải ngại ngùng người khác lỡ trông thấy sẽ nói chồng thì lớn tuổi và bệnh mà vợ còn nhõng nhảnh , hay tự mình phải nghiêm túc một chút cho đẹp lòng người lớn , xứng với địa vị chị dâu lớn dù tuổi còn nhỏ hơn em út Anh . Ôi , căn nhà đầu tiên xinh xinh nhỏ bé ơiiii !
SÓNG GIÓ
Niềm vui chỉ mới bắt đầu thì sóng gió lại nổi lên , Cơn bão Katrina ập vào cuối tháng 9 năm 2005 đã khiến ngôi nhà chỉ còn lại 1 đống hỗn độn ngập ngụa . Bao nhiêu công sức tiền của dành dụm và cả 1 kho kỷ vật ( hình cưới – áo cưới – hình kỷ niệm , thư tay …. ) đã trôi theo dòng nước cuốn . 2 tuần đi tránh bão ko gặp được Anh khiến lo lắng nhớ thương hơn là tiếc của . Không biết Anh ra sao . Đến khi được em chồng đón về từ HT, ở tạm bên nhà và gặp được Anh , thấy Anh vẫn khỏe mạnh thì mừng vô cùng . Anh làm cho chính phủ nên khi có bão Anh phải ở lại ko được đi . Những khi đi tránh bão thì mình đi theo dì hay gia đình bên chồng .
Ngày Thị trưởng thành phố thông báo lệnh cho về nhà để xem xét và sửa chửa , đứng trước ngôi nhà chỉ mới ở chưa đầy năm , 2 đứa ko nói được lời nào . Nghĩ mà thương Anh làm việc vất vả , cố gắng tạo dựng để cho cả 2 được 1 cuộc sống thoải mái , thế mà giờ đây chẳng còn gì . Khu nhà mình ở thuộc đất cao , khi mua nhà ko cần mua bảo hiểm lụt , chỉ phải mua home owner insurance thôi , nhưng Anh có nói để hết năm rồi mua bảo hiểm lụt cho chắc , thế mà chưa kịp thì …
Mình nắm chặt tay Anh nói rất khẽ dù trong lòng cũng chẳng bớt đau hơn Anh " Vợ chồng mình còn có nhau là tài sản quý nhất phải ko Anh ? " Anh ko nói gì chỉ khẽ gật đầu , và 2 đứa lên xe quay về nhà người bà con của Anh đang cho ở nhờ trong lúc chuẩn bị sửa nhà .
Chính phủ Mỹ rất tốt ! họ đã làm tất cả để giúp đỡ cho dân gặp thiên tai . Vợ chồng mình cũng mượn được tiền để làm lại nhà . Đang chuẩn bị thì Anh lại bị viêm mũi , hỷ ra mũi xanh từng cục , nghẹt và có khi tự dưng máu mũi chảy ròng ròng , có khi hắt xì hơi là máu phọt ra thành vòi. Anh phải đi gặp bs đặc biệt của Anh và sau khi làm xét nghiệm Anh phải đi mổ để kiểm tra xem có bị ung thư hay ko .
Tối đó hai đứa ngồi sát bên nhau trong phòng im lặng , một hồi Anh ôm mình vào lòng và nói " Nếu bệnh tái phát trở lại , Anh đành chịu , em làm gì cũng phải nhớ giữ bình tỉnh và giữ gìn sức khỏe . Đừng lo baby , Anh có chuyện gì xảy ra thì cũng ko để em bơ vơ cực khổ đâu , em có tiền pension của Anh mỗi tháng , dư dả cho em sống ko phải cực nhọc . Còn Bà Nội , các chú cô và các em của Anh , họ rất thương em . Hạnh phúc tương lai của em , em tự chọn cho em thôi !.
Mình ko còn chịu đựng được những lời nói như trăn trối, như nhắn nhủ của Anh nên òa khóc, cứ luôn miệng " em ko muốn , em ko cần , em chỉ muốn Anh , chỉ có Anh thương em thôi … " và Anh cũng khóc ….
Mình ngồi cạnh em chồng lặng im , chẳng lẽ lời cầu xin với Chúa 2 năm về trước đã đến rồi , nhanh quá ! nhanh đến nỗi Anh còn chưa kịp ăn những món ăn ngon mình nấu thay thế cho những bữa cơm nhão canh nhớt mà Anh bắt buột phải ăn , nhanh đến nỗi… đến nỗi … mình còn chưa kịp mong… 1 đứa con .
Mình đang đứng ở cửa sổ trong phòng , ngó mông lung ra ngoài trong khi chờ đợi Anh thì cửa phòng mở ra ,Anh được đẩy vào phòng trong tình trạng mê mê tỉnh tỉnh , mình thấy mũi Anh băng kín , mắt Anh lờ đờ ngó qua lại như tìm kiếm , ánh mắt ấy dừng lại khi thấy mình đứng bên góc tường cũng đang nhìn Anh , Anh chớp chớp mắt và nhắm lại .
Nước mắt mình rơi lã chã khi nghe Bác sĩ nói chúc mừng mũi Anh ko bị cancer và ông vỗ vai mình động viên khi thấy mình khóc . Quay trở lại nhìn Anh mà lòng mình thương quá ! Anh của em , sao Anh lại phải chịu nhiều đau đớn đến vậy ? Giá em có thể bớt chút đau đớn cho Anh thì đỡ biết mấy , nhưng vẫn ko quên ngước lên trời cảm tạ Chúa đã cho Anh được sống , được bình an …
Gần tiếng sau Anh tỉnh dậy tìm tay mình bóp nhẹ ! Mình nhìn Anh cười " Vậy là vẫn sẽ tiếp tục ăn cơm nhão canh nhớt nữa nghen cưng " Anh khục khục trong cổ họng , mắt chớp chớp ! Anh cười đấy !
Sau khi bình phục , Anh lại tiếp tục đi làm và 2 đứa lại càng thương nhau hơn , càng trân trọng nâng niu những phút giây bên nhau hơn …
VỀ LẠI NHÀ VÀ TIẾN BỘ TRONG ĂN UỐNG
Nhà đã làm mới lại , ko còn dấu tích của ngôi nhà cũ . Anh cho mình tự quyết định theo ý trong nhà và mình đã mém tí làm Anh và anh chàng xây nhà mỹ trắng bật ngữa khi mình nói 3 phòng ngủ 3 màu Blue , Pink and light Green . Còn lại sơn trắng hết . Anh thì đau khổ nhăn nhó " em ơi , sao màu gì ghê quá vậy , 1 màu thôi em " . Mình sung sướng trả lời " Anh cho em quyền mà " . Coi như xong .
Từ khi dứt vào thuốc và phóng điện , mỗi năm Anh đều phải đi kiểm tra sức khỏe .
Về phần ăn uống , Anh đã ăn được cơm bình thường , thịt không cần phải xay , nhưng canh vẫn nhớt ( và cho đến tận bây giờ , Anh đã ăn bình thường nhưng hơi chậm , đồ ăn vẫn phải hơi mềm và có canh , tuy ko nhất thiết là nhớt , chứ nếu ko có canh hay nước thì Anh ăn vẫn dễ bị sặc như thường ) . Bs khen Anh nức nở và cũng ko quên khen… luôn mình hì hì ! Khi kiểm tra cân nặng , Anh cân nặng 160 lbs . Bác sĩ nói vậy đủ rồi , ko nên mập như hồi xưa , ko đẹp .
Cuộc sống vẫn êm đềm trôi qua , mình vẫn đi làm ngày 8 tiếng như Anh và ngày nghĩ cuối tuần 2 đứa lại dắt nhau đi chơi . Những lúc đổi mùa hay trở trời , có khi Anh cảm nhẹ , có khi Anh sốt vài ngày rồi hết . Anh luôn lạc quan và chiến đấu với bệnh tật . Chưa bao giờ mình nghe Anh than thở hay chán nản điều gì .
Lúc mới ra riêng , mình có đi học Anh văn ở trường Community college gần nhà . Học đến khi bão vào thì hết học nữa , lúc đó chắc trình độ cũng chỉ đủ để chửi lộn với Mỹ . hì hì ! Nhưng có lẽ học ở Anh là nhiều nhất . Anh dạy và sửa mình nói , chỉ mình viết và vì Anh quen nói chuyện nữa này nữa nọ nên mình rất dễ nhớ , Anh đọc báo hàng ngày nên luôn nói cho mình nghe chuyện xảy ra ở xung quanh , nên dù mình ko có cập nhật thông tin , nhưng có Anh nói nên mình cũng ko quá mù mờ về những gì xảy ra trên nước Mỹ lại thêm 2 đứa lúc nào cũng xem tin tức buổi tối trước khi đi ngủ . Chỉ ngán nhất là lâu lâu Anh tha về 1 tờ báo Việt , Anh đọc thì ít mà hỏi và bắt mình giải thích cho Anh hiểu thì nhiều . Mình nói một hồi cũng chán đâm ra quạu thì Anh lại nói Anh nói cho em nghe ko sao , nhờ em chút em lại vậy , thế là mình lại ê a …
BỆNH LẠ
Mình ko thể quên ngày ấy , đúng vào ngày Giáng Sinh 25 tháng 12 năm 2009 ( Anh được nghỉ lễ nguyên tuần ). Mình và em Anh phải đưa Anh vào emergency . Trước đó khoảng 3 ngày Anh nói răng Anh hơi đau , người Anh hơi nóng . Mình hỏi Anh có cần uống thuốc ko thì Anh nói Anh uống thuốc đau nhức còn dư lại của bs cho đợt trước thôi . Sang ngày thứ 2 , mình thấy mắt bên trái Anh có vẻ hơi đỏ và miệng Anh là lạ , nhất là khi Anh ăn cơm có cái gì đó rất lạ mà mình ko nhận ra được . Hỏi Anh cảm thấy trong người ra sao Anh cứ nói Anh ok . Chiều ngày thứ 3 ( là ngày 24 /12 ) khi đang ăn cơm , mình kể chuyện vui cho Anh nghe thì Anh cười và mình bỗng dưng phát hiện miệng Anh cười méo xẹo , chỉ có khóe miệng bên phải dãn ra , khóe miệng bên trái ko nhúc nhích lại có vẻ xệ xuống . Hai mắt Anh chớp ko đều , mắt phải chớp bình thường nhưng mắt trái ko chớp và đuôi mắt trái có vẻ xệ xuống . Nói tóm lại là 1 nửa mặt bên trái Anh có vấn đề . Mình hoảng hốt chụp lấy Anh , bắt Anh quay lại và làm theo những gì mình nói . Đúng như mọi thứ mình đã thấy . Anh nghe mình nói liền đi thẳng vào restroom ngó vô kính . Sau khi xăm xoi Anh im lặng ko nói gì . Mình nói Anh phải đi bệnh viện ngay thôi thì Anh lưỡng lự nói ngày mai là 25 rồi , thôi để về nhà Bà Nội ăn lễ rồi tính . Thật tình lúc đó mình cũng ko biết Anh bị bệnh gì nên cũng ko biết hậu quả ra sao , chỉ nghe Anh nói vậy thì mình đành để vậy .
Sáng ngày 25 , Anh và mình sang nhà Bà Nội, anh đi đứng có vẻ là lạ . Các cô chú , các em Anh đã có mặt . Thúy con cô Bình ( làm y tá ) nhìn Anh và nói Anh Thanh bị sao vậy , lúc đó mình có nghe , nhưng vì ko muốn bỏ Lễ Giáng Sinh nên mình để Anh nói chuyện và ở lại đó , mình đi bộ sang Nhà Thờ tham dự thánh lễ một mình .
Một tiếng sau lễ tan , mình ra khỏi nhà thờ thì thấy xe mình đang đậu bên hông , trên xe có em trai Anh cầm lái , Anh ngồi kế bên phía sau có Thúy . Anh đưa tay vẫy mình , thì mình đi đến và lên xe . Thúy nói Anh Thanh bị bệnh nguy hiểm , phải đi emergency ngay thôi . Mình hoảng hốt nhìn Anh .
Thúy nói bệnh này là Bell' Palsy , ít ai biết bệnh này , thông thường người bị bệnh sẽ bị liệt 1 bên mặt ( thường là bên trái ) mắt và miệng sẽ bị méo và ko hoạt động . Nếu phát hiện trễ sẽ khó mà lành lại , Thông thường thì khi lành lại cũng chỉ được 80 phần trăm như lúc đầu là khá lắm rồi . Nghe đến đây mình chết lặng ko nói gì . Anh thì nói " Thúy , đừng làm chị ấy sợ "
Đến nơi , mình đi cùng Anh vào trước , hai em Anh thì đi đậu xe . Lúc này Anh đi có vẻ hơi khập khiễng , mình nhìn Anh thì Anh nói " I'm ok " . Anh lúc nào cũng thế thôi .
Y tá đến và cho Anh lên xe lăn đẩy thẳng vào phòng . Mình và Thúy đi theo , Khánh ngồi chờ . Bs đến bảo Anh đứng thẳng , co 1 chân lên , Anh vừa co chân thì nghiêng người mất thăng bằng , bs kiểm tra bắt Anh nói , Anh cười , Anh chớp mắt …. rồi đưa Anh đi xét nghiệm …
Họ ko cho 2 người trong phòng nên Thúy đi ra ngồi ngoài chờ cùng Khánh , còn mình ngồi lại một mình trong phòng . Thúy đi rồi mình khi đó ko còn kiềm nỗi nữa , cứ ngồi đó gục mặt khóc . Trong lòng chỉ biết thương Anh , lo cho Anh chứ ko còn suy nghĩ được gì nữa .
Chừng một chút mình bình tỉnh hơn thì ko dám khóc nữa , sợ chút Anh quay về thấy mình khóc Anh sẽ đau lòng thêm . Khoảng chừng hơn tiếng , Bs đẩy Anh quay lại , Ông ấy nói rất nhanh mình chỉ nghe được loáng thoáng , và khi hỏi lại Anh thì Anh nói ông ấy nói Anh may mắn vì đến sớm , nhưng cũng chưa đoán được thế nào , giờ phải uống thuốc liên tục trong 1 tuần và sẽ cho hẹn quay trở lại , đồng thời vì khi check hồ so của Anh , họ biết Anh bị cancer , nên cần nói chuyện với 3 BS chữa bệnh và đang theo dõi cho Anh . Bs ấy nói Anh phải tập hoạt động miệng nhưng có lẽ sẽ ko trở lại được như cũ .
Về nhà Anh buồn thấy rõ , Anh lấy 1 tuần nghỉ bệnh ko đi làm . Lúc này ăn cơm , Anh ko điều khiển được khóe miệng trái nên hay bị rớt cơm từ bên đó . Mỗi lần ăn cơm mình để sẵng giấy cho Anh . Anh có lẽ buồn bực hay mặc cảm nên ít nói và dễ cau có , nổi giận . Nhất là lúc này mình ko cho Anh ăn canh nữa mà bắt Anh nhai cơm bình thường và ăn thêm cà chua dưa leo mặc dù Anh nuốt vô cùng khó . Mình có nói với anh là em cố tình làm vậy là bắt Anh phải nhai cho thật nhiều để miệng Anh kéo đều trở lại . Anh nạt lại là " ăn như vậy làm sao tôi nuốt " , mình giận lắm vì hình như chưa bao giờ Anh nói chuyện như vậy với mình đâu , nhưng biết Anh đang buồn , đang lo nên mình nhịn và cứ nhẹ nhàng khuyên Anh .
Những bữa cơm giờ đây ko có tiếng cười nói mà chỉ là đôi mắt gườm gườm bực bội trút giận vào dĩa cơm và dưa leo cà chua , là sự lặng lẽ đập nát từng viên thuốc to cho Anh để Anh uống cho khỏi nghẹn . Là nét mặt hậm hực cau có khi nhìn vào cả Tivi của Anh ( anh ko còn nhìn mình ) . Là nước mắt em chảy dài tủi thân . Là những đêm ngủ quay lưng đi em giấu mặt vào gối cho nước mắt chảy tràn … là tiếng thở dài của Anh mang ý nghĩa gì mình ko muốn nghĩ tới
Vài ngày sau khi uống thuốc và ăn kiểu đó , mình đã thấy miệng Anh khá hơn rất nhiều , nhìn kỹ chỉ thấy hơi lệch , thức ăn ko còn rơi ra và mắt Anh trở về gần như bình thường . Cũng vì ăn như vậy mà khi hết bệnh Anh ăn nhanh hơn trước và nuốt giỏi hơn trước nhiều . Anh đỡ suy tư hơn , ko còn cau có , hậm hực nhiều . Mình lúc đó mừng cho Anh lành bịnh nhưng mình đau cho mình , vì mình cảm thấy mình ko có lỗi và có lý do gì để phải nhận những thái độ đó từ Anh .
Ngày tái khám , Anh có phần lên tinh thần và rủ mình đi chung , mình cũng đi nhưng ko có biểu hiện gì vui hay buồn . Sau khi kiểm tra , Bs nói ông rất ngạc nhiên vì Anh đã trở lại như bình thường , Ông nói tôi ko thấy vết tích của mắt và môi Anh . Nhìn Anh rất bình thường và ông chúc mừng Anh . Anh thì nét mặt cứ như người chết sống lại , vui vẻ cười và mình làm sao mà ko nghe khi thấy Anh nói với bs rằng vợ tôi đã giúp và chăm cho tôi nên tôi mới được vậy . Bs cười với mình và hỏi mình có mệt ko khi chăm sóc cho Anh , mình nói rất khỏe thì Ông cười haha !
Lên xe về , mình ko nói tiếng nào . Anh hỏi đi chợ ko , đi đâu chơi ko , mình lắc đầu và nói " em chỉ muốn về nhà " và im lặng . Anh đưa tay sang nắm lấy tay mình , mình giựt lại thì Anh cứ vậy nắm thật chặt khiến tay mình đau điếng . Anh nói " Anh lái 1 tay , 1 tay nắm tay em , em cứ giật ra Anh lạc tay lái bây giờ " . Mình nói " bất quá thì chết chung thôi " . Anh im lặng ko nói gì nữa .
Về nhà mình đi thẳng vào phòng và khóc .  Anh đi vào lặng lẽ đến bên cạnh ngồi xuống . Anh ôm mình vào lòng giọng có phần run run " Sorry em ! I'm so sorry " . Mình càng khóc to hơn . Anh nói mấy ngày vừa qua Anh đau khổ lắm ! Anh biết Anh làm mình buồn , biết làm mình khóc nhưng Anh chán ghét bản thân Anh lắm ! Anh cứ nghĩ sao Anh cứ bệnh tật làm khổ em , mặt Anh như vầy , ăn uống như vầy thì Anh ko biết Anh sẽ phải sống những ngày sau này làm sao , em hiểu ko . Anh là đàn ông , Anh ko lo lắng chăm sóc cho em thì thôi , chứ sao để em khổ vì Anh mãi . Anh muốn làm vui nhưng vui ko được , Anh ko làm chủ được mình em à ! Tha lỗi cho Anh , sau này dù có như thế nào Anh hứa cũng ko làm lại như vậy lần nào nữa hết , never ever again " . Mình nghe xong  mềm nhũn …
ĐOẠN KẾT CỦA HIỆN TẠI
Anh và em vẫn như ngày nào, yên bình dưới ngôi nhà nhỏ . Được sống trong vòng tay yêu thương , chăm sóc , chở che của Anh nên mình giờ đã sắp sửa bước qua tuổi 33 nhưng cảm thấy mình vẫn chưa chín chắn , chững chạc …
Anh khỏe nhiều hơn và ít bịnh vặt hơn , có điều ngày ấy Anh phải ăn thả giàn để lên cân thì ngày nay Anh phải bị em dòm ngó, nhắc nhở trong ăn uống để tránh cho Anh mập như ngày nào và bệnh cao máu nữa .
Quay nhìn lại những khó khăn ngày ấy , mình hiểu đó là những chông gai , thử thách trong cuộc sống lứa đôi, nhưng làm cho tình yêu của chúng mình tăng thêm phần mặn nồng , bền chặt…